Chiều đến, tôi và Aidana lại bách bộ khắp thị trấn xinh đẹp. Những ngôi nhà ở đây cứ như trong cổ tích, vẫn giữ được những nét thuộc Nga xưa kia. Những ô cửa vẫn được coi là những ô cửa trong cổ tích vì kiểu dáng và màu sắc không hề thay đổi.
Tôi trở nên mê những khung cửa đẹp của thị trấn và Aidana nói rằng đây là những ô cửa ‘cổ tích’ đúng nghĩa, nơi những cô gái mở cửa sổ ra mỗi sáng cho ánh sáng tràn vào trong nhà hoặc đứng bên cửa sổ để hát như trong những câu chuyện cổ tích mà hồi bé chúng ta được nghe.
Chúng tôi tung tăng đếm từng ô cửa sổ, đa số là màu xanh biển nhạt nhẹ nhàng, Aidana nói những chi tiết của khung cửa trong cổ tích vẫn còn được giữ lại cho đến nay.
Ngoài những ô cửa xanh khiến tôi mê mẩn, thị trấn còn sở hữu những hàng cây bạch dương cao vút và vàng rực vào thu. Thân cây có nhiều mắt để lại trên thân mỗi khi một cành bị rụng trong quá trình phát triển biến chúng trở thành những hình thù thú vị như chim cánh cụt, hay những con mắt thật to nằm ngay trên thân cây trắng ngà độc đáo. Chúng tôi trở về nhà trọ khi mặt trời xuống dần và những ngọn khói bốc lên báo hiệu bữa cơm tối của thị trấn…